Nhạc thính phòng là loại hình âm nhạc cổ điển biểu diễn trong phạm vi không gian nhỏ, như phòng hòa nhạc, với số lượng nhạc cụ không nhiều. Do tính chất thân mật của nó, nhạc thính phòng đã được mô tả như là “âm nhạc của bạn bè”. Trong hơn 100 năm, nhạc thính phòng được chơi chủ yếu bởi các nhạc sĩ nghiệp dư trong nhà của họ, và ngay cả ngày nay, khi hầu hết các hoạt động âm nhạc thính phòng có di chuyển từ nhà đến phòng hòa nhạc, nhiều nhạc sĩ, nghiệp dư và chuyên nghiệp, vẫn chơi nhạc thính phòng cho niềm vui riêng của họ. Chơi nhạc thính phòng đòi hỏi kỹ năng đặc biệt cả về âm nhạc và xã hội, khác với các kỹ năng cần thiết để chơi solo hoặc tác phẩm giao hưởng.
Nhạc Giao hưởng (symphony) là các tác phẩm viết cho dàn nhạc giao hưởng ở các thành phần cấu trúc lớn nhỏ, đa dạng gồm các nhạc cụ chính: bộ dây (violin, viola, cello, contrabass), bộ gỗ (sáo, oboe, clarinet, bassoon), kèn đồng (trumpet, trombone, tuba, fagotte) và bộ gõ (trống nồi). Nói một cách dễ hiểu nhất, nhạc giao hưởng là một dạng sonata viết cho cả dàn nhạc. Tức là cả dàn nhạc giao hưởng được xem như một chủ thể thống nhất, không chia thành chính, phụ, đệm…
Từ “nhạc thính phòng” được đưa ra để phân biệt với các loại hình biểu diễn âm nhạc khác như nhạc giao hưởng, nhạc sân khấu thường được biểu diễn ở không gian lớn hơn.
Nhóm nhạc bao gồm:
+ 1 guitar điện (or 2)
+ 1 organ (or 2)
+ 1 guitar bass
+ 1 trống
+ ca sĩ
Nhóm giao hưởng gồm:
+ cello
+ violon
+ piano
+ kèn
+ trống
+ guitar